Ngày hôm trước, khi trời mới sáng, ông Trương đã mở cửa cửa hàng. Ông là người phụ nữ, nhưng không có gì đặc biệt với ông. Ông chỉ đơn giản là một người phụ nữ trung niên, với một khuôn mặt trung thông và đôi mắt trầm trăm. Ông đã làm việc ở đây từ khi còn nhỏ, và ngày nay đã là thứ 10 năm ông làm việc ở đây.
Cửa hàng của ông nằm ở phố cổ, không xa trung tâm thành phố, nhưng cũng không quá gần. Phố phố cổ này có vẻ như đã ngừng hoạt động trong nhiều năm, nhưng lại có một sự sống động mới mọc ra. Cửa hàng của ông nằm ngay cạnh phố phố cổ này, và mỗi ngày đều có rất nhiều khách hàng đến cửa hàng mua đồ.
Cửa hàng của ông bán đồ chơi cổ xưa, như gối xương, bùa, đồ chơi bát xơi, đồ chơi cổ xưa khác. Những thứ này không chỉ có vẻ đẹp, mà còn có ý nghĩa lịch sử sâu sắc. Trong thời đại hiện đại, mọi thứ đều trở nên nhanh chóng và vô nghĩa, nhưng những thứ này lại giữ lại một chút sự thật về quá khứ.
Trong tất cả các loại đồ chơi này, gối xương là thứ ông bán nhất. Gối xương là một loại đồ chơi cổ xưa được dùng để đánh bạc, thường được làm bằng gỗ hoặc bằng xương. Trong quá khứ, gối xương là một phần không thể thiếu của các cuộc thi đấu bạc và giải trí.
Nhiều người đến cửa hàng mua gối xương của ông chỉ vì họ muốn lấy nó làm bộ trí văn phòng hoặc trang trí nhà. Có rất ít người biết được ý nghĩa thực sự của gối xương. Tuy nhiên, ông không quan tâm đến điều này. Ông chỉ đơn giản là muốn bán đồ chơi của mình cho những người thích nó.
Ngày hôm trước, khi ông mới mở cửa hàng, một người đàn ông trung niên đã vào cửa hàng. Ông mặc quần áo hiện đại, nhưng mặt trông lại rất thân thiện và dễ tiếp cận. Ông bước vào cửa hàng, nhìn chằm chằm khắp cửa hàng, như thể đang tìm kiếm cái gì đó đặc biệt.
"Chào mừng bạn đến," ông nói với giọng mềm mại. "Có gì bạn cần giúp đỡ không?"
Người đàn ông ngồi xuống trên ghế bành ở bên cạnh gối xương. "Thật ra tôi tới đây để tìm gối xương," ông nói. "Có thể bạn thấy tôi thật kỳ lạ, nhưng tôi thực sự rất thích đồ chơi này."
Ông Trương cười và đưa người đàn ông đến gối xương. "Vâng, chúng ta có rất nhiều loại gối xương," ông nói. "Nếu bạn muốn xem, hãy tự mình đi tới đây."
Người đàn ông lấy gối xương lên tay và nhìn chăm chăm nó từ xa đến gần. Sau đó, ông đặt gối xương xuống và nói: "Thật ra tôi tới đây vì tôi muốn mua một cái gối xương đặc biệt."
Ông Trương nhăn nhóe lưỡi. "Đặc biệt như thế nào?" ông hỏi.
"Tôi muốn một cái gối xương thật," người đàn ông nói. "Không phải bằng gỗ hay bằng xương nhân tạo, mà là bằng xương thật."
Ông Trương nhăn nhóe lưỡi thêm lần nữa. "Thật ra chúng tôi không có cái gì đặc biệt như vậy," ông nói. "Tất cả các loại gối xương chúng tôi đều là nhân tạo."
Người đàn ông cười. "Thật ra tôi biết điều đó," ông nói. "Nhưng tôi muốn một cái gối xương thật."
Ông Trương nhăn nhóe lưỡi lần nữa. "Thật ra chúng tôi không có cái gì đặc biệt như vậy," ông nói lần nữa. "Tất cả các loại gối xương chúng tôi đều là nhân tạo."
Người đàn ông đứng dậy và bắt đầu đi khắp cửa hàng. Sau khi đi qua một số loại đồ chơi khác, anh lại trở lại bên cạnh gối xương. "Thật ra tôi tới đây vì tôi muốn tìm một cái gì đó đặc biệt," anh nói. "Có thể bạn không tin tôi, nhưng tôi thật sự rất thích đồ chơi này."
Ông Trương nhăn nhóe lưỡi lần nữa. "Vâng, tôi tin bạn rất thích đồ chơi này," ông nói. "Nhưng chúng ta không có cái gì đặc biệt như vậy."
Người đàn ông cười và đưa ra túi xách trên giường ngủ. Từ túi xách trong đó, anh lấy ra một cái gối xương thật bằng xương. Nó không đẹp như những cái gối nhân tạo bằng gỗ hoặc bằng xương nhân tạo, nhưng lại có một vẻ đẹp đặc thù khác. Nó có thể không được làm bằng công nghệ hiện đại, nhưng lại có một vẻ đẹp tự nhiên và lịch sử sâu sắc.
Ông Trương nhìn chằm chằm cái gối xương thật này trong tay người đàn ông. Sau khi ngừng chút, ông nói: "Thật ra chúng tôi có cái gì đặc biệt như vậy."
Người đàn ông cười vững mừng. "Vâng," anh nói. "Chúng ta đều biết điều đó."
Ông Trương lấy cái gối xương thật này lên bàn và đặt nó xuống trước mặt người đàn ông. "Nếu bạn muốn mua, hãy trả tiền cho tôi," ông nói. "Tuyệt đối!"
Người đàn ông trả tiền cho ông Trương và lấy cái gối xương thật này về nhà với mừng mừng. Sau khi người đàn ông rời khỏi cửa hàng, ông Trương nhìn chăm chăm cửa sổ của cửa hàng và nghĩ: "Có bao giờ sẽ có người khác tới đây mua đồ chơi này nữa?"